(GD&TĐ) - Chị Trần Mai Anh, mẹ nuôi bé Thiện Nhân vinh dự là người phụ nữ trẻ tuổi nhất được tôn vinh lễ Tôn vinh Công dân Thủ đô ưu tú 2010 về lĩnh vực từ thiện. Với chị, cuộc sống cần nhiều tình yêu thương hơn nữa.
Tấm lòng người mẹ
Chị Trần Mai Anh vừa ra viện sau đợt mổ nội soi chữa phình động mạch chủ trên não hồi tháng 7 vừa qua. Chị cười: “Lúc đó, tôi sợ mình sẽ chết. Người tôi lo lắng nhất là cháu Thiện Nhân. Cháu bé nhất, việc chữa bệnh còn chưa đâu đến đâu. Thậm chí tôi còn viết di chúc để lại dặn dò các con”. Tình thương người mẹ đã dành trọn vẹn cho các con yêu của mình.
Chị Mai Anh và bé Thiện Nhân đi chữa trị ở bệnh viện Northwestern Memorial Hospital (Mỹ) |
Gặp chị Mai Anh ở con ngõ 18, phố Nguyễn Đình Chiểu (Hai Bà Trưng, Hà Nội), tôi không ngạc nhiên khi chị được mệnh danh là “người phụ nữ có tấm lòng nhân ái”. Chị Mai Anh đã có hai đứa con nhỏ ở độ tuổi đang đi học. Anh Minh lớn 10 tuổi đã có thể thay mẹ đảm trách trông các em. Anh Minh bé 5 tuổi và bé Thiện Nhân, 4 tuổi. Những đứa con nhỏ sàn sàn tuổi nhau hiếu động nhưng ngoan ngoãn và biết nghe lời. Chị bảo: “Thỉnh thoảng, cơn đau đầu khiến tôi mệt mỏi và thèm ngủ khủng khiếp. Nhưng mấy đứa con thơ cứ quấn lấy mẹ, mọi mệt mỏi cũng biến mất”.
Chị trở thành người mẹ của bé Thiện Nhân từ cách đây 3 năm. Khi tình cờ đọc thấy thông tin về một em bé ở Quảng Nam bị mẹ ruột bỏ rơi ngoài vườn hoang, bị động vật cắn đứt mất 1 chân và bộ phận sinh dục, trái tim người mẹ khiến chị không thể làm ngơ trước phận đời cháu bé bất hạnh. Chị gửi thư kêu gọi sự giúp đỡ đến nhiều nơi nhưng không nhận được hồi âm. Không thể chờ đợi thêm, chị bàn với chồng – anh Phùng Quang Nghinh nhận đứa trẻ về nuôi. Thâm tâm người mẹ trẻ chỉ nghĩ một điều: “Nhận cháu về, mình có điều kiện để chăm sóc, chữa bệnh cho bé”.
Nhận bé Thiện Nhân về nuôi, chị tiếp tục hành trình đưa cháu đi chữa bệnh ở khắp 14 bệnh viện lớn trong và ngoài nước như Thái Lan, Singapo, Mỹ… Chuyến dài nhất kéo dài 3 tuần, chuyến ngắn nhất cũng mất 3 ngày. Mỗi lần đi, chị phải sắp xếp thời gian, công việc, tận dụng hết các khoản chi phí để chữa trị hiệu quả nhất. Giờ sức khỏe của Nhân đã ổn định, không còn phải đóng bỉm, chữa được viêm nhiễm đường nước tiểu và có thêm chân giả. “Hành trình chữa bệnh cho cháu Nhân còn dài lắm em ạ” – chị chia sẻ.
Nhìn Thiện Nhân nhảy lò cò bằng 1 chân, chị cười: “Đi 1 chân, cháu còn chạy nhanh hơn cả người khác ấy chứ. Thỉnh thoảng, tôi đeo cái chân giả cho cháu để cân bằng cơ thể, chứ cái chân nặng hơn 1 kg, cháu không đi lại, chạy nhảy năng động được”.
Chị Mai Anh hạnh phúc bên các con |
Trong nhà, Thiện Nhân thân nhất với anh Minh lớn. Lúc mới về, cháu khóc suốt cả tuần liền. Chỉ có anh Minh là gần dược với cháu. Đêm, cháu rúc đầu vào anh ngủ ngon lành. “Chẳng bao giờ nhà tôi thiếu đi những tiếng hét đinh tai từ mấy cậu nhóc này cả”. Khuôn mặt chị rạng ngời hạnh phúc.
Hiện chị Mai Anh đang làm BTV cho tạp chí Heritage của Hãng Hàng không Quốc gia Việt Nam. Ngoài công việc, chị còn đảm đương cả một gia đình lít nhít trẻ con. Chị cười: “Hạnh phúc của người mẹ là được ở bên cạnh những đứa con yêu dấu”.
“Việc làm của tôi còn quá bé nhỏ”
Chị Mai Anh biết tin mình nằm trong danh sách là Công dân Thủ đô ưu tú được tôn vinh qua báo chí. Đến ngày 25/8, chị mới nhận được điện mời đi tham dự Đại hội Thi đua yêu nước TP Hà Nội (giai đoạn 2010 – 2015) diễn ra vào sáng 28/8. Chị bảo: “Tôi thấy việc mình làm còn rất nhỏ bé. Có nhiều người lớn tuổi, các vị GS. TS suốt đời đóng góp công sức, ý tưởng xây dựng Thủ đô hơn. Có lẽ, khi đề bạt tôi nhận vinh danh về lĩnh vực từ thiện, Thành phố cũng muốn nhắn nhủ đến tất cả mọi người: Các gia đình mở rộng vòng tay đón nhận các em nhỏ bất hạnh, thiệt thòi về làm con, nuôi nấng, dạy dỗ, tạo điều kiện tốt nhất cho cháu là việc nên làm và coi đó là bình thường và những người cha, người mẹ đừng nhẫn tâm bỏ rơi, hành hạ đứa con thơ của mình”.
Chị cho rằng, để bảo vệ trẻ em khỏi nạn bạo hành, thì quan trọng nhất là lòng nhân ái và tính cộng đồng. Những người làm việc tốt phải được hỗ trợ, ghi nhận và giúp đỡ để họ không đơn độc. Chị cảm ơn tất cả mọi người đã dành tình cảm và ủng hộ chị, khiến chị tự tin hơn vì hành động đúng đắn của mình. Tháng 2/2010, Chủ tịch nước Nguyễn Minh Triết đã gửi thư khen ngợi chị.
Nhiều lúc bé Nhân hỏi anh: “Anh Minh ơi, chim của em bao giờ mới mọc bằng anh?” hay “Anh Minh ơi, sao mẹ Mai (tên ở nhà của chị Mai Anh) lại bỏ em để thú hoang cắn mất chân em”. Câu hỏi ngây thơ mà đắng lòng người lớn. Chị trả lời: “Chim” con đang lớn đấy. Con thú hoang bắt cóc con đi, mẹ Mai phải đánh nhau với nó để giành lấy con đấy” Chị bảo: “Điều quan trọng là tâm lý của trẻ. Tôi cố gắng để cháu luôn tin vào những điều tốt đẹp. Đến lúc cháu lớn, tôi sẽ giải thích cho cháu hiểu”.
Mong ước lớn nhất của chị là cháu Nhân có cuộc sống bình thường như những người khác. “Tháng 10 tới, tôi sẽ đưa cháu đi Mỹ lắp chân giả khác nhẹ hơn, và cũng đã đến lúc chuẩn bị tiêm hocmon nam giới định kỳ cho cháu. Tôi cố gắng giúp cháu hoàn chỉnh bộ phận sinh dục hoạt động được nhiều chức năng”.
Hồng Nhung – Nguyễn Huệ
No comments:
Post a Comment